Victor Marie Hugo (26 tháng 2 năm 1802 - 22 tháng 5 năm 1885 - nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch Pháp, một trong những gương mặt tiêu biểu nhất của chủ nghĩa lãng mạn Pháp. Thành viên của Viện Hàn lâm Pháp (1841).
Tiểu sử:
Victor Hugo sinh ở Besançon, là
con trai út của một gia đình có 3 người con. Bố, Léopold Sigisbert Hugo, là một
vị tướng của quân đội Napoleon, mẹ, Sophie Trébuchet, là con gái của một chủ
hãng đóng tàu biển. Thời thơ ấu, Hugo từng sống ở Marseille, đảo Corse, đảo
Elba (Ý), ở Madrid (Tây Ban Nha) – là những nơi mà bố ông đóng quân, và sau
những lần thay đổi thì cả gia đình lại trở về Paris. Những chuyến du hành như
vậy đã để lại trong tâm hồn của nhà thơ tương lai những ấn tượng vô cùng lãng
mạn. Năm 1813, mẹ ông yêu tướng Victor Lahorie và chia tay với bố ông. Victor
Hugo ở lại Paris cùng với mẹ. Từ năm 1814 đến năm 1818 học ở trường Lycée
Louis-le-Grand. Năm lên 14 tuổi đã làm thơ, viết kịch và dịch thơ của Virgilius
ra tiếng Pháp. Năm 15 tuổi đã được giải thưởng của một cuộc thi cho trường ca Những
cô gái Verdun (Vierges de Verdun).
Tháng 10 năm 1822 Hugo kết hôn với
Adèle Foucher và họ có với nhau năm đứa con. Người con gái đầu lòng của Hugo,
Léopoldine, qua đời năm 1943, khi mới 19 tuổi và ngay sau khi mới lấy chồng vì
bi lật thuyền trên sông Seine. Cái chết của cô con gái đã để lại một dấu ấn
nặng nề trong cuộc đời tiếp theo của ông. Hugo biết được tin con gái chết khi
đang đi du lịch với người tình ở miền nam nước Pháp từ một tờ báo ông đọc trong
một quán cà phê.
Quãng thời gian từ năm 1830 đến
1843 Hugo tập trung nhiều nhất cho công việc của nhà hát. Tuy nhiên, cũng trong
thời gian này ông in một số tập thơ như: Lá thu (Les Feuilles d’automne,
1831); Khúc hát hoàng hôn (Les Chants du crépuscule, 1835); Tia sáng
và bóng tối (Les Rayons et les Ombres, 1840).
Năm 1841, Hugo được bầu vào Viện
Hàn lâm Pháp, năm 1845 ông nhận chức danh quý tộc. Năm 1848, ông được bầu vào
Quốc hội. Hugo phản đối gay gắt cuộc đảo chính năm 1851 và khi Napoleon III lên
ngôi Hoàng đế ông đã sống lưu vong. Năm 1870, ông trở về Pháp, năm 1876 ông
được bầu làm thượng nghị sĩ.
Tác phẩm đầu tiên thể hiện độ chín
của Hugo trong thể loại văn xuôi là Ngày cuối cùng của một tử tù (Le
Dernier jour d’un condamné) được xuất bản năm 1829. Tác phẩm này có sự ảnh
hưởng đến các nhà văn như: Albert Camus, Charles Dickens và Fyodor Dostoyevsky.
Tác phẩm Claude Gueux kể về một vụ giết người, xuất bản năm 1834, được chính
Hugo thừa nhận là sự khởi đầu cho tác phẩm quan trọng nói về sự bất công xã hội
Những người khốn khổ (Les Misérables) sau này. Nhưng tác phẩm có được sự
thành công vang dội đầu tiên là Nhà thờ Đức Bà Paris (Notre-Dame de
Paris), xuất bản năm 1831, ngay lập tức được dịch ra nhiều thứ tiếng và có sức
hút rất lớn đối với khách du lịch đến thăm viếng địa điểm này.
Victor Hugo qua đời vào ngày 22
tháng 5 năm 1885 ở tuổi 83 vì bệnh viêm phổi. Lễ tang kéo dài mười ngày. Đám
tang của ông có khoảng một triệu người tham dự. Sau tang lễ quốc gia long
trọng, tro cốt của ông được đặt trong điện Panthéon.
Tác phẩm:
Thơ:
*Thơ Ode và những bài thơ khác
(Odes et poésies diverses, 1822)
*Thơ Ode (Odes, 1823)
*Những bài thơ Ode mới (Nouvelles
Odes, 1824)
*Thơ Ode và thơ baladde (Odes et
Ballades, 1826)
*Những mô típ Phương Đông (Les
Orientales, 1829)
*Lá thu ((Les Feuilles d’automne,
1831)
*Những khúc hát hoàng hôn (Les
Chants du crépuscule, 1835)
*Tia sáng và bóng tối (Les Rayons
et les ombres, 1840)
*Trừng phạt (Les Châtiments, 1853)
*Chiêm ngưỡng (Les Contemplations,
1856)
*Truyền thuyết những thế kỷ - La
légende des siècles (1859)
*Những khúc hát của đường phố và
núi rừng (Les Chansons des rues et des bois, 1865)
*Năm khủng khiếp - L'année
terrible (1872)
*Nghệ thuật làm ông - L'art d'être
grand-père (1877)
*Bố (Le Pape, 1878)
*Cách mạng (L'Âne, 1880)
*Bốn hướng gió tinh thần - Les
quatre vents de l'esprit (1881)
*Sự kết thúc của Satan (La fin de
Satan, 1886)
*Thiên Chúa (Dieu, 1891)
*Trọn tiếng đàn - Toute la lyre
(1893)
*Những năm tai họa (Les années
funestes, 1898)
*Đại dương (Océan. Tas de pierres,
1942)
Văn xuôi:
*Bug-Jargal, 1820
*Han d'Islande, 1823
*Ngày cuối cùng của một tử tù (Le
Dernier Jour d'un condamné, 1829)
*Nhà thờ Đức Bà Paris (Notre-Dame
de Paris, 1831)
*Claude Gueux, 1834
*Những người khốn khổ (Les
Misérables, 1862)
*Les Travailleurs de la mer, 1866
*Người cười (L'Homme qui rit,
1869)
*Chín mươi ba
(Quatre-vingt-treize, 1874)
Kịch:
*Inez de Castro, 1819/1820
*Cromwell, 1827
* Amy Robsart, 1828 in năm 1889
*Ông vua buồn cười (Le Roi s'amuse
(1832)
*Lucrèce Borgia, 1833)
*Marie Tudor, 1833)
*Angelo, tyran de Padoue (1835)
*Ruy Blas, 1838)
*Les Burgraves, 1843)
*Torquemada, 1882)
*Nhà hát tư do (Théâtre en
liberté, 1886)
Một số bài thơ
GỬI NGƯỜI PHỤ NỮ
Em yêu, nếu anh là vua thiên hạ
Thì vương quốc và tất cả con dân
Và ngựa xe, lính tráng, và ngai
vàng
Và hạm đội, anh sẽ đem tất cả
Đổi một ánh nhìn âu yếm của em!
Nếu anh là Chúa, thì trời, biển
xanh
Và đất đai, và thiên thần, quỉ sứ
Và bầu hoàn vũ và cả vĩnh hằng
Và hỗn mang, anh sẽ đem tất cả
Đổi một nụ hôn say đắm của em!
A une femme
Enfant ! si j’étais roi, je donnerais l’empire,
Et mon char, et mon sceptre, et mon peuple à genoux
Et ma couronne d’or, et mes bains de porphyre,
Et mes flottes, à qui la mer ne peut suffire,
Pour un regard de vous !
Si j’étais Dieu, la terre et l’air avec les ondes,
Les anges, les démons courbés devant ma loi,
Et le profond chaos aux entrailles fécondes,
L’éternité, l’espace, et les cieux, et les mondes,
Pour un baiser de toi !
A une femme
Enfant ! si j’étais roi, je donnerais l’empire,
Et mon char, et mon sceptre, et mon peuple à genoux
Et ma couronne d’or, et mes bains de porphyre,
Et mes flottes, à qui la mer ne peut suffire,
Pour un regard de vous !
Si j’étais Dieu, la terre et l’air avec les ondes,
Les anges, les démons courbés devant ma loi,
Et le profond chaos aux entrailles fécondes,
L’éternité, l’espace, et les cieux, et les mondes,
Pour un baiser de toi !
HÃY YÊU NHAU NỮA! YÊU THƯỜNG
XUYÊN!
Hãy yêu nhau nữa! Yêu thường
xuyên!
Tình ra đi, hy vọng không còn
Tình yêu là tiếng khóc buổi sớm
Tình yêu là tiếng hát trong đêm.
Sóng nói điều chi với cát vàng
Gió nói điều gì với rừng xanh
Sao nói điều gì cùng mây trắng
Một lời khôn tả: Hãy yêu thương!
Yêu những ước mơ, sống và tin
Tình yêu sưởi ấm những con tim
Tình yêu mang đến niềm hạnh phúc
Thứ đâu tìm thấy ở vinh quang!
Hãy yêu! Dù thiên hạ chê, khen
Những con tim lớn chỉ yêu thương
Hãy để cho tâm hồn tuổi trẻ
Sáng ngời trên vầng trán thanh
xuân!
Hãy yêu để trang điểm đời mình!
Để thấy trong mắt đẹp tuyệt trần
Để tận hưởng nỗi niềm khoái lạc
Trong nụ cười ai đến kín thầm!
Mỗi ngày ta lại yêu nhiều hơn!
Mỗi ngày gắn kết lại gần hơn
Cây cỏ lớn trong từng chiếc lá
Hồn ta khôn lớn ở trong tình!
Hãy là hình ảnh chiếu trong gương
Hãy là hoa thắm với mùi hương
Hai người yêu nhau ngồi trong bóng
Tuy hai mà một tấm lòng son.
Người đẹp nhà thơ thích đi tìm
Người đẹp trinh khiết như thiên
thần
Thích được trẻ trung sau đôi cánh
Và dìm cơn nóng của con tim.
Hãy đến cùng anh, hỡi thiên thần!
Hỡi người duy nhất, đến cùng anh!
Thiên thần! Hãy đến khi em khóc
Và khi em cười, đến với anh!
Nhà thơ hiểu thấu niềm hân hoan
Nhà thơ đâu biết nhạo cười em
Nhà thơ giống như bình hoa vậy
Để cho người đẹp gửi tim mình.
Anh đi tìm kiếm ở trần gian
Một điều thực tế, chẳng gì hơn
Mà đành bỏ chạy như con sóng
Tất cả trên đời chỉ hư không.
Anh thích cơn say, vẻ kiêu căng
Của những người lính hoặc ông
hoàng
Chiếc bóng của em trên trang sách
Mỗi khi gương mặt hướng nhìn anh.
Mà những khao khát từng cháy lên
Trong nhận thức ta – chỉ lò than
Sau đó chỉ còn tro và khói
Và lời ai hỏi: “Còn gì không?”
Và mọi niềm vui đâu nở bừng
Giữa tháng tư lạnh lẽo tối tăm
Kim nương, hoa hồng, hoa huệ héo
Và ai đó bảo: “Thế là xong!”
Chỉ tình còn lại. Hỡi người thương
Nếu em muốn giữ lại tâm hồn
Giữa cõi đời này thì hãy giữ
Chúa Cha, Chúa Con, Chúa Thánh
thần.
Hãy giữ trong tim, đừng khiếp kinh
Cho dù đau khổ phải khóc lên –
Ngọn lửa không bao giờ tắt được
Và bông hoa không thể héo tàn.
Aimons toujours ! Aimons encore !
Aimons toujours ! Aimons encore !
Quand l'amour s'en va, l'espoir fuit.
L'amour, c'est le cri de l'aurore,
L'amour c'est l'hymne de la nuit.
Ce que le flot dit aux rivages,
Ce que le vent dit aux vieux monts,
Ce que l'astre dit aux nuages,
C'est le mot ineffable : Aimons !
L'amour fait songer, vivre et croire.
Il a pour réchauffer le coeur,
Un rayon de plus que la gloire,
Et ce rayon c'est le bonheur !
Aime ! qu'on les loue ou les blâme,
Toujours les grand coeurs aimeront :
Joins cette jeunesse de l'âme
A la jeunesse de ton front !
Aime, afin de charmer tes heures !
Afin qu'on voie en tes beaux yeux
Des voluptés intérieures
Le sourire mystérieux !
Aimons-nous toujours davantage !
Unissons-nous mieux chaque jour.
Les arbres croissent en feuillage ;
Que notre âme croisse en amour !
Soyons le miroir et l'image !
Soyons la fleur et le parfum !
Les amants, qui, seuls sous l'ombrage,
Se sentent deux et ne sont qu'un !
Les poètes cherchent les belles.
La femme, ange aux chastes faveurs,
Aime à rafraîchir sous ses ailes
Ces grand fronts brûlants et réveurs.
Venez à nous, beautés touchantes !
Viens à moi, toi, mon bien, ma loi !
Ange ! viens à moi quand tu chantes,
Et, quand tu pleures, viens à moi !
Nous seuls comprenons vos extases.
Car notre esprit n'est point moqueur ;
Car les poètes sont les vases
Où les femmes versent leur coeurs.
Moi qui ne cherche dans ce monde
Que la seule réalité,
Moi qui laisse fuir comme l'onde
Tout ce qui n'est que vanité,
Je préfère aux biens dont s'enivre
L'orgueil du soldat ou du roi,
L'ombre que tu fais sur mon livre
Quand ton front se penche sur moi.
Toute ambition allumée
Dans notre esprit, brasier subtil,
Tombe en cendre ou vole en fumée,
Et l'on se dit : " Qu'en reste-t-il ? "
Tout plaisir, fleur à peine éclose
Dans notre avril sombre et terni,
S'effeuille et meurt, lis, myrte ou rose,
Et l'on se dit : " C'est donc fini ! "
L'amour seul reste. O noble femme
Si tu veux dans ce vil séjour,
Garder ta foi, garder ton âme,
Garder ton Dieu, garde l'amour !
Conserve en ton coeur, sans rien craindre,
Dusses-tu pleurer et souffrir,
La flamme qui ne peut s'éteindre
Et la fleur qui ne peut mourir !
ĐÀN ÔNG VÀ PHỤ NỮ
Đàn ông là sinh vật cao cấp nhất
Phụ nữ là lý tưởng siêu phàm
Đàn ông là khối óc
Phụ nữ là trái tim.
Đầu óc cho ánh sáng
Trái tim ban cho tình.
Ánh sáng cho kết quả
Tình yêu làm hồi sinh.
Đàn ông mạnh bằng lý trí
Phụ nữ – bằng nước mắt tuôn.
Lý trí dễ dàng thuyết phục
Nước mắt làm cho chạnh lòng.
Đàn ông có khả năng với những thứ anh hùng
Phụ nữ lại luôn hướng về nhẫn nhục.
Chủ nghĩa anh hùng là để tôn vinh
Cực hình hướng về những gì thuyết phục.
Đàn ông là một bộ luật
Phụ nữ là kinh phúc âm.
Luật lệ là để sửa chữa
Phúc âm để hoàn thiện mình.
Đàn ông luôn luôn suy nghĩ
Phụ nữ luôn luôn ước mong.
Suy nghĩ là có con sâu trong óc của mình
Ước mơ là có vầng hào quang trên trán.
Đàn ông là một đại dương xanh
Phụ nữ là một hồ nước rộng.
Đại dương có ngọc trai tô điểm
Hồ nước có thơ vì thế sáng lên.
Đàn ông là con đại bàng bay lượn
Phụ nữ là con sơn ca hót vang.
Bay lượn, là để làm chủ không gian
Hót vang, là để hồn người chinh phục.
Và cuối cùng:
Đàn ông là nơi mặt đất kết thúc
Phụ nữ là nơi bầu trời bắt đầu.
El hombre y la mujer
El hombre es la más elevada de las criaturas;
La mujer es el más sublime de los ideales.
Dios hizo para el hombre un trono;
Para la mujer un altar.
El trono exalta,
El altar santifica.
El hombre es cerebro,
La mujer es corazón.
El cerebro fabrica la luz,
El corazón produce el amor
La luz fecunda,
El Amor resucita.
El hombre es fuerte por la razón
La mujer es invencible por las lágrimas
La razón convence
Las lágrimas conmueven.
El hombre es capaz de todos los heroísmos
La mujer de todos los martirios
El heroísmo ennoblece
el martirio sublima.
El hombre tiene la supremacía;
La mujer la preferencia.
La supremacía significa la fuerza;
La preferencia respresenta el derecho.
El hombre es un genio,
la mujer un ángel.
El genio es inconmensurable;
El ángel indefinible.
La aspiración del hombre es la suprema gloria;
La aspiración de la mujer, es la extrema virtud.
La gloria hace todo lo que es grande;
La virtud hace todo lo que es divino.
El hombre es Código
La mujer es Evangelio
El Código corrige
El Evangelio perfecciona.
El hombre piensa
La mujer sueña.
El pensar es tener en el cráneo una larva;
Soñar es tener en la frente una aureola.
El hombre es un océano;
La mujer es un lago.
El océano tiene la perla que adorna;
El lago, la poesía que enciende.
El hombre es el águila que vuela,
La mujer es el ruiseñor que canta.
Volar es dominar el espacio
Cantar es conquistar el alma.
El hombre es un Templo;
La mujer es el Santuario.
Delante del Templo nos descubrimos
Delante del Santuario nos arrodillamos.
En fin
El hombre está colocado donde termina la tierra..
La mujer, donde comienza el cielo
Aimons toujours ! Aimons encore !
Aimons toujours ! Aimons encore !
Quand l'amour s'en va, l'espoir fuit.
L'amour, c'est le cri de l'aurore,
L'amour c'est l'hymne de la nuit.
Ce que le flot dit aux rivages,
Ce que le vent dit aux vieux monts,
Ce que l'astre dit aux nuages,
C'est le mot ineffable : Aimons !
L'amour fait songer, vivre et croire.
Il a pour réchauffer le coeur,
Un rayon de plus que la gloire,
Et ce rayon c'est le bonheur !
Aime ! qu'on les loue ou les blâme,
Toujours les grand coeurs aimeront :
Joins cette jeunesse de l'âme
A la jeunesse de ton front !
Aime, afin de charmer tes heures !
Afin qu'on voie en tes beaux yeux
Des voluptés intérieures
Le sourire mystérieux !
Aimons-nous toujours davantage !
Unissons-nous mieux chaque jour.
Les arbres croissent en feuillage ;
Que notre âme croisse en amour !
Soyons le miroir et l'image !
Soyons la fleur et le parfum !
Les amants, qui, seuls sous l'ombrage,
Se sentent deux et ne sont qu'un !
Les poètes cherchent les belles.
La femme, ange aux chastes faveurs,
Aime à rafraîchir sous ses ailes
Ces grand fronts brûlants et réveurs.
Venez à nous, beautés touchantes !
Viens à moi, toi, mon bien, ma loi !
Ange ! viens à moi quand tu chantes,
Et, quand tu pleures, viens à moi !
Nous seuls comprenons vos extases.
Car notre esprit n'est point moqueur ;
Car les poètes sont les vases
Où les femmes versent leur coeurs.
Moi qui ne cherche dans ce monde
Que la seule réalité,
Moi qui laisse fuir comme l'onde
Tout ce qui n'est que vanité,
Je préfère aux biens dont s'enivre
L'orgueil du soldat ou du roi,
L'ombre que tu fais sur mon livre
Quand ton front se penche sur moi.
Toute ambition allumée
Dans notre esprit, brasier subtil,
Tombe en cendre ou vole en fumée,
Et l'on se dit : " Qu'en reste-t-il ? "
Tout plaisir, fleur à peine éclose
Dans notre avril sombre et terni,
S'effeuille et meurt, lis, myrte ou rose,
Et l'on se dit : " C'est donc fini ! "
L'amour seul reste. O noble femme
Si tu veux dans ce vil séjour,
Garder ta foi, garder ton âme,
Garder ton Dieu, garde l'amour !
Conserve en ton coeur, sans rien craindre,
Dusses-tu pleurer et souffrir,
La flamme qui ne peut s'éteindre
Et la fleur qui ne peut mourir !
ĐÀN ÔNG VÀ PHỤ NỮ
Đàn ông là sinh vật cao cấp nhất
Phụ nữ là lý tưởng siêu phàm
Đàn ông là khối óc
Phụ nữ là trái tim.
Đầu óc cho ánh sáng
Trái tim ban cho tình.
Ánh sáng cho kết quả
Tình yêu làm hồi sinh.
Đàn ông mạnh bằng lý trí
Phụ nữ – bằng nước mắt tuôn.
Lý trí dễ dàng thuyết phục
Nước mắt làm cho chạnh lòng.
Đàn ông có khả năng với những thứ anh hùng
Phụ nữ lại luôn hướng về nhẫn nhục.
Chủ nghĩa anh hùng là để tôn vinh
Cực hình hướng về những gì thuyết phục.
Đàn ông là một bộ luật
Phụ nữ là kinh phúc âm.
Luật lệ là để sửa chữa
Phúc âm để hoàn thiện mình.
Đàn ông luôn luôn suy nghĩ
Phụ nữ luôn luôn ước mong.
Suy nghĩ là có con sâu trong óc của mình
Ước mơ là có vầng hào quang trên trán.
Đàn ông là một đại dương xanh
Phụ nữ là một hồ nước rộng.
Đại dương có ngọc trai tô điểm
Hồ nước có thơ vì thế sáng lên.
Đàn ông là con đại bàng bay lượn
Phụ nữ là con sơn ca hót vang.
Bay lượn, là để làm chủ không gian
Hót vang, là để hồn người chinh phục.
Và cuối cùng:
Đàn ông là nơi mặt đất kết thúc
Phụ nữ là nơi bầu trời bắt đầu.
El hombre y la mujer
El hombre es la más elevada de las criaturas;
La mujer es el más sublime de los ideales.
Dios hizo para el hombre un trono;
Para la mujer un altar.
El trono exalta,
El altar santifica.
El hombre es cerebro,
La mujer es corazón.
El cerebro fabrica la luz,
El corazón produce el amor
La luz fecunda,
El Amor resucita.
El hombre es fuerte por la razón
La mujer es invencible por las lágrimas
La razón convence
Las lágrimas conmueven.
El hombre es capaz de todos los heroísmos
La mujer de todos los martirios
El heroísmo ennoblece
el martirio sublima.
El hombre tiene la supremacía;
La mujer la preferencia.
La supremacía significa la fuerza;
La preferencia respresenta el derecho.
El hombre es un genio,
la mujer un ángel.
El genio es inconmensurable;
El ángel indefinible.
La aspiración del hombre es la suprema gloria;
La aspiración de la mujer, es la extrema virtud.
La gloria hace todo lo que es grande;
La virtud hace todo lo que es divino.
El hombre es Código
La mujer es Evangelio
El Código corrige
El Evangelio perfecciona.
El hombre piensa
La mujer sueña.
El pensar es tener en el cráneo una larva;
Soñar es tener en la frente una aureola.
El hombre es un océano;
La mujer es un lago.
El océano tiene la perla que adorna;
El lago, la poesía que enciende.
El hombre es el águila que vuela,
La mujer es el ruiseñor que canta.
Volar es dominar el espacio
Cantar es conquistar el alma.
El hombre es un Templo;
La mujer es el Santuario.
Delante del Templo nos descubrimos
Delante del Santuario nos arrodillamos.
En fin
El hombre está colocado donde termina la tierra..
La mujer, donde comienza el cielo
HY VỌNG Ở CHÚA
Hãy hy vọng nghe con! Ngày mai,
ngày mai nữa
Mãi mãi ngày mai. Hãy tin ở thánh
thần!
Hãy hy vọng, khi nhìn thấy bình
minh
Hãy cầu nguyện và vui lòng chờ
đợi.
Lỗi lầm, con ơi rồi ta chịu tội
Có thể quì trên đầu gối của mình
Thật thành tâm đưa ra lời sám hối
Và ăn năn để Ngài tha tội cho con.
Espoir en dieu
Espère, enfant ! demain ! et puis demain encore !
Et puis toujours demain ! croyons dans l'avenir.
Espère ! et chaque fois que se lève l'aurore,
Soyons là pour prier comme Dieu pour bénir !
Nos fautes, mon pauvre ange, ont causé nos souffrances.
Peut-être qu'en restant bien longtemps à genoux,
Quand il aura béni toutes les innocences,
Puis tous les repentirs, Dieu finira par nous !
Espoir en dieu
Espère, enfant ! demain ! et puis demain encore !
Et puis toujours demain ! croyons dans l'avenir.
Espère ! et chaque fois que se lève l'aurore,
Soyons là pour prier comme Dieu pour bénir !
Nos fautes, mon pauvre ange, ont causé nos souffrances.
Peut-être qu'en restant bien longtemps à genoux,
Quand il aura béni toutes les innocences,
Puis tous les repentirs, Dieu finira par nous !